Tình yêu hàng ngàn cây số – Nhật ký người ở lại

“Anh yêu em!” Cô là người hầu như không bao giờ thể hiện cảm xúc thật của mình ra bên ngoài, vậy mà ngày hôm ấy, mọi người thấy khóe mắt cô đỏ hoe. Đỏ hoe. Cô không khóc. Cô không hề rơi giọt nước mắt nào, từ sâu thẳm trong cô, cô biết anh […]

“Anh yêu em!”

Cô là người hầu như không bao giờ thể hiện cảm xúc thật của mình ra bên ngoài, vậy mà ngày hôm ấy, mọi người thấy khóe mắt cô đỏ hoe. Đỏ hoe. Cô không khóc. Cô không hề rơi giọt nước mắt nào, từ sâu thẳm trong cô, cô biết anh chắc chắn sẽ đợi cô. Vì anh thương cô mà…

Hôm nay đã là tròn một năm kể từ ngày cô nhận được tin nhắn ấy từ anh. Lớn lên cùng nhau, ngôi nhà sát vách, bất cứ ai cũng đều trêu đùa cặp “thanh mai trúc mã” này nếu không lấy nhau thì sẽ chẳng cưới được ai, bởi họ cứ dính nhau như sam. Cả 2 vẽ lên cho nhau bao nhiêu dự định và hoài bão cho tương lai sau này. Anh quyết tâm sẽ đi Nhật sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông. Cô sẽ cố gắng đậu vào trường luật để nối nghiệp cha. Anh và cô hẹn ước 5 năm sau sẽ cùng nhau làm đám cưới, về chung một nhà.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hơn 3 năm xa nhau. Cuộc sống bên Nhật đối với anh thật chẳng dễ dàng gì. Tất cả những yêu thương hai người có thể bày tỏ chỉ là qua những cuộc gọi video và tin nhắn hàng ngày.

ngắm hoàng hôn nhớ người yêu

ngắm hoàng hôn nhớ người yêu

 

Rồi… Bỗng một ngày, cô nhận được dòng tin nhắn: “Em. Anh đi rồi. Hãy hứa với anh. Sau này, em sẽ có người khác bên cạnh. Em yêu bao nhiêu, ít hay nhiều, anh không cần biết, nhưng không được vì anh mà quên tất cả. Anh không muốn em phụ thuộc vào anh. Nếu em không làm được điều đó, anh sẽ không yên lòng đâu. Thậm chí, em phải yêu thương họ nhiều hơn em đã từng yêu thương anh nữa, cô bé à. Anh yêu em!”

Cô gọi anh. Không liên lạc được. Gia đình sững sờ khi nơi anh ở xảy ra trận động đất dữ dội, chưa có danh sách thương vong cụ thể. Cô điên cuồng bấm nút gọi cho anh, nhưng vô ích. Vẫn chưa có thông tin gì của anh từ phía Nhật Bản.

Cứ ngỡ khi xa rồi, tình cảm ấy sẽ phai dần theo năm tháng, sẽ lu mờ đi bởi ánh hào quang của biết bao điều khác, tiền tài danh vọng, sắc đẹp phong trần, ở một nơi mà con người dễ bị cuốn vào vòng xoáy xô bồ điên cuồng, mà đến khi bị văng ra, mới biết mình được hay mất. Năm ngày nữa của 5 năm về trước, cô còn nhớ như in ngày hôm ấy, ngày bắt đầu cho mọi câu chuyện, bắt đầu cho bước ngoặt cuộc đời cô… Cô tiễn anh bằng một ánh mắt buồn trong buổi sáng se lạnh, khi mà nắng đầu đông nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ lá, nhuốm màu long lanh trên mi cô. Ngày hôm ấy, cô đã cười, cô hạnh phúc, cô biết mình là “một – người – đặc – biệt”. Ngày hôm ấy, cô biết đến những xúc cảm đầu tiên trong cuộc đời, về sự đợi chờ. Cô đợi chờ dưới một cơn mưa rào. Mưa. Mưa rất nhiều. Mưa như trút nước. Mưa đổ xuống. Mưa tạt vào người cô. Cô vẫn đứng đó. Cô đợi. Cũng ngày ấy, cô, lần đầu tiên, biết đến cảm giác ướt sũng vì mưa. Mưa len vào tận lòng cô. Mưa chiều ngày ấy, có lẽ, là nước mắt của cô sau này… Ngày đầu tiên ấy… Cô từng nghĩ tình cô đẹp như nắng vàng kia, ngờ đâu đó lại là cơn mưa đổ vào tận trái tim, để giờ con tim ấy khẽ rỉ từng giọt, từng giọt, từng giọt đau thương… Một người con gái vẫn nhớ lắm những khi người ấy vụng về pha cho cô từng ly trà, từng ly sữa. Càng nhớ lúc người ấy cõng cô bước từng bậc cầu thang. Cô không quên được ánh mắt hạnh phúc của người ấy khi nhìn mình mỉm cười. Cô mơ về giọng hát của người ấy mỗi khi chìm vào giấc ngủ. Cô như khắc vào tim khoảnh khắc người ấy kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, “Anh xin lỗi. Anh phải đi rồi”.

Giá như ngày ấy, cô được đi cùng anh.

[ YÊU XA] -Tình yêu hàng ngàn cây số - Nhật ký người ở lại

[ YÊU XA] -Tình yêu hàng ngàn cây số – Nhật ký người ở lại

Ngờ đâu, anh đi mãi chẳng về. Có phải cô không biết cuộc tình của mình là vị đắng đâu. Có phải cô không biết cô sẽ phải rời xa người ấy đâu. Có phải cô không biết cái cách người ta làm cô yêu, rồi bất chợt rời xa cô đâu… Có phải là cô không biết đâu… Từng hạt mưa nhẹ nhàng luồn qua khỏi kẽ tay, rơi xuống. Những thứ mình đang cố nắm chặt, lại càng rời xa mình một cách nhanh nhất, nhẹ nhàng nhất, và đau đớn nhất. Thực sự nhiều khi muốn nhắn tin, muốn gọi để được nghe thấy giọng nói thân thương ấy, mà… đau quá.

Cô ước. Cô ước. Cô ước gì cơn mưa ngày ấy quay lại nơi đây, lại đổ vào người cô, gột sạch đi tất cả. Tất cả kí ức trong cô. Giá như thời gian quay trở lại, cô sẽ không cho anh xa cô nữa. Giá như…

Anh ơi, khi nào anh về với em?…

xuatkhaulaodongnb.com - Website tư vấn xuất khẩu lao động Nhật Bản uy tín số 1 tại Việt Nam

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.