Chuyện tình đẹp của chàng trai Việt Huy và nàng Oda giống như chuyện cổ tích giữa đời thực. Cùng theo dõi và ủng hộ cho tình yêu của họ nhé.
{Phần tiếp}
Thấm thoắt đã qua mùa đông. Thời gian cứ trôi qua, hoa anh đào cũng đã nở rộ nhưng tình cảm thầm kín của Huy và Oda vẫn cứ còn đó, ngày càng lớn hơn nhưng chẳng ai dám mở lời. Anh vẫn thầm nhìn trộm nàng khiêu vũ dưới nắng ấm. Nàng cũng vẫn nhìn trộm anh làm việc mỗi ngày. Dường như ông chủ đã lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Ông chủ bất ngờ cho gọi Huy lên văn phòng làm việc. Huy chột dạ. Mọi người cũng đều lo lắng không biết ông chủ có ý định gì. Trước giờ, nếu công nhân nào phạm lỗi đều do trưởng bộ phận xem xét xử phạt, nhưng Huy vẫn luôn làm tốt mà nay lại bị ông chủ chỉ điểm đích danh. Huy bỗng trở nên sợ hãi, sợ mất việc, sợ mẹ già ở nhà lo lắng, và… sợ không còn được gặp Oda nữa.
Ông chủ với vẻ mặt nghiêm túc, điềm đạm mời Huy ngồi đối diện mình. Nhìn Huy một lúc lâu, ông chủ mới cất tiếng hỏi:
- Cậu là Huy, người Việt Nam?
- Dạ vâng ạ. Cháu là Huy, đến từ Việt Nam ạ.
- Cậu làm ở đây cũng gần 1 năm rồi nhỉ?
- Dạ thưa chú, vâng ạ. – Huy càng ngẫm càng lo sợ, ông chủ định đuổi việc cậu thật sao.
- Cậu đã yêu ai bao giờ chưa? – Ông chủ vẫn điềm đạm.
- Dạ? – Huy mở to mắt ngạc nhiên.
- Tôi hỏi cậu yêu ai bao giờ chưa?
- Dạ… dạ… cháu chưa ạ.
- Vậy thì tốt. Cố gắng làm việc cho tốt, về đi. (cười nhẹ)
Huy cúi chào, trong lòng vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. “Ông chủ gọi mình lên chỉ để hỏi như vậy thôi sao?” – Huy cứ vò đầu bứt tai mà không để ý Oda đang tiến tới từ phía đối diện. Cả 2 va phải nhau. Huy đỡ lấy Oda, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, dường như trái tim 2 người đã cùng lỡ một nhịp. Huy vội vàng xin lỗi, tiểu thư Oda cũng nhanh chóng bước vào phòng ông chủ.
Sau hôm ấy, Huy cứ nghĩ mãi về câu chuyện lúc gặp ông chủ. Hôm nay là ngày nghỉ, cậu một mình bước dưới hàng cây anh đào, ngắm từng cánh hoa rơi mà sao nhớ nhà đến thế. Hoa rơi vào tay cậu, như hi vọng nhỏ nhoi mà cậu dành cho Oda. Ngồi xuống chiếc ghế bên đường, Huy cứ thế mà nhìn mãi những cánh hoa, trong lòng bâng khuâng khó tả.
- Em ngồi đây được chứ? – Oda đứng đó, ngay trước mặt cậu, tựa như một thiên thần trong trẻo.
- Ơ… dạ… tiểu thư Oda, được chứ ạ! – Huy bối rối cúi chào.
- Anh không cần phải vậy đâu, chúng ta là bạn mà. – Oda nhìn Huy cười dịu dàng.
Nụ cười ấy lại một lần nữa khiến trái tim Huy xao xuyến, nụ cười ngày đầu tiên hai người gặp mặt.
- Anh cũng thích ngắm hoa anh đào sao?
- À… dạ… – Đây là lần đầu tiên Huy và Oda chính thức nói chuyện.
- Em cũng thích hoa anh đào lắm, chúng làm em nhớ về mẹ. Mẹ em cũng rất thích hoa anh đào, nhưng bà ấy mất rồi. Anh thì sao? Anh có thể tâm sự với em không?
Huy nhìn thẳng Oda, trong đôi mắt hồn nhiên ấy, chợt đượm lên một ánh buồn khó tả. Cả hai cứ thế mà bên nhau. Không ai tỏ tình. Không một lời nói yêu. Chỉ bên nhau nhẹ nhàng, như cơn gió xuân lay động cánh anh đào. Họ bên nhau êm đềm như thế, qua từng mùa xuân…
Chớp mắt mà đã 3 năm trôi qua, đã sắp đến lúc Huy phải trở về Việt Nam vì hết hạn hợp đồng lao động. Huy và Oda tay trong tay, dưới hàng anh đào. Cảm xúc lúc này thật khó tả. Vừa buồn. Vừa tiếc nuối. Vừa day dứt. Vừa không đành lòng…
- Anh sẽ quay lại với em chứ? – Oda mắt ngấn nước nhìn Huy.
- .. anh xin lỗi…
Huy bỗng chợt quỳ xuống, nắm lấy tay Oda. Huy lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn. Đây là chiếc nhẫn gia truyền mà mẹ Huy luôn nói sẽ tặng cho con dâu, đưa Huy giữ bên mình để mang theo may mắn những năm tháng xa nhà.
- Oda, em đồng ý làm vợ anh nhé! Anh yêu em, yêu em rất nhiều! – Huy nhẹ nhàng đeo nhẫn và trao lên tay Oda một nụ hôn.
Hai con người đã từng thiếu từng thương ấy, giờ đây ôm chầm lấy nhau trong tia nắng dịu dàng mùa xuân. Tình yêu đó đẹp như cánh hoa anh đào vậy.
- Anh sẽ trở lại, đợi anh nhé. Anh sẽ trở lại và đưa em đến gặp mẹ anh. Và chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, nhé?
Cái gật đầu của Oda lúc đó, có lẽ là hình ảnh đẹp nhất trong tâm hồn của Huy. Nơi ấy, hoa anh đào lặng lẽ đưa theo gió xuân nồng nàn…
xuatkhaulaodongnb.com - Website tư vấn xuất khẩu lao động Nhật Bản uy tín số 1 tại Việt Nam