Ấy đừng anh, em còn 3 năm mới hết hạn hợp đồng, lỡ mà…

Ấy đừng anh, em còn 3 năm mới hết hạn hợp đồng, lỡ mà… Vừa đọc được bài viết của một bạn thực tập sinh du học Nhật Bản kể về mối tình 4 năm đổ vỡ và mất niềm tin vào tình yêu; tự dưng lại muốn chia sẻ câu chuyện của mình. Chi […]

Ấy đừng anh, em còn 3 năm mới hết hạn hợp đồng, lỡ mà…

Vừa đọc được bài viết của một bạn thực tập sinh du học Nhật Bản kể về mối tình 4 năm đổ vỡ và mất niềm tin vào tình yêu; tự dưng lại muốn chia sẻ câu chuyện của mình.

Mình và “bạn gái cũ” quen biết từ trước khi sang Nhật. Từ hơn chục năm trước, xuất khẩu lao động Nhật Bản được người người nhà nhà chọn, ai cũng bảo muốn giàu chỉ có đi Nhật thôi. Ở lớp học ngoại ngữ, mình gặp Ánh và ấn tượng ngay bởi mái tóc dài tới tận bắp chân, bóng mượt và xinh đẹp. Mình ngỏ lời kết bạn làm quen và tán đổ được cô nàng sau 6 tháng quen biết

Đợt ấy Visa với các điều kiện khác để đi Nhật khó xin lắm, không phải cứ làm hồ sơ là được đi. Mình đã cầu mong 2 đứa bay cùng đợt nhưng đời chẳng như mơ. Mình được cấp Visa và hoàn tất thủ tục bay trước, còn Ánh cứ “vấp” mãi, gần 1 năm sau vẫn không bay được.

cạm bãy tình yêu

cạm bãy tình yêu du học sinh

Mình và Ánh chia tay, cái kết chẳng thể nào cũ hơn cho 1 cặp đôi yêu xa tới hàng ngàn cây số…

1 tháng đầu sau khi mình sang Nhật, tình cảm vẫn ổn. 2 đứa vẫn gọi điện cho nhau đều, mong nhớ nhau. Mình cố gắng vượt qua sự sợ hãi ở miền đất xa lạ, sự khó khăn khi phải tiếp nhận 1 nền văn hóa mới, sự mệt mỏi và nản lòng, động viên Ánh cố gắng vì chắc sẽ được bay nhanh thôi

3 tháng sau bay, mình cứ có cảm giác là chuyện tình cảm của mình với Ánh đã nhạt nhòa hơn, 2 đứa nhắn tin với nhau ít hơn, mình vật lộn với cuộc sống, vật lộn cả với sự nghi ngờ không biết ở quê xa Ánh có bỏ mình theo người khác. Những ngờ vực khiến mình cáu bẳn, hằn học và rất dễ nổi cáu với Ánh. Giờ nghĩ lại vẫn thấy mình ngu và sai lầm.

2 đứa chính thức chia tay chỉ 7 tháng sau mình khi qua Nhật. Cứ ngỡ tình yêu dài lâu và đậm sâu nhưng rồi cũng chẳng chống chọi lại được “nhất cự ly, nhì tốc độ”. Xa nhau quá, chẳng nhìn thấy mặt, chẳng biết đối phương sống thế nào.

Mình vẫn nhớ hôm chia tay mình và Ánh cãi nhau 1 trận to. Chi tiêu đắt đỏ và cuộc sống thực tâp sinh du học Nhật Bản quá vất vả khiến mình phát điên và chỉ muốn bỏ về. Đã vậy 2 ngày mình không liên lạc được với Ánh, nỗi lo khiến cơn điên trong đầu mình lên đến đỉnh điểm. Khi cô ấy nghe điện thoại, mình mắng Ánh xối xả, trút hết nỗi phẫn uất và nghi ngờ trong lòng mình bấy lâu.

– Em nói thật đi Ánh, em chán anh rồi đúng không? Em đi với ai, anh đã hỏi hết bạn bè em rồi, không ai biết em ở đâu hết? Em đi với thằng nào?

– Em không có, em…

– Em thôi đi! Em nói thẳng ra xem nào, em chán anh đúng không, đúng không?

– Anh nghe em nói, không phải…

– Không phải cái gì không phải? Em đừng tưởng anh không biết! Em đi với thằng Tiến đúng không? Nó cho em cái gì, nó hứa với cái gì để em cắm sừng anh như thế?

-… Thôi anh, anh không muốn nghe em nói thì em sẽ không nói nữa. Chúng mình chắc không hợp nhau rồi anh ah. Chia tay thôi anh, đừng làm nhau mệt mỏi thêm nữa.

– Chia tay thì chia tay! Đừng tưởng không có cô thì thằng này không sống được!

Mình dập máy và xóa số điện thoại trong sự tức tối và khó chịu! Thời trẻ trâu, cứ nghĩ xóa số là ngầu nhưng chẳng biết được có những dãy số đã ăn sâu vào tiềm thức. Nằm 1 mình trên chiếc giường trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, mắt mũi cứ cay xè. Nghĩ đến cha mẹ tảo tần ở quê nhà, nghĩ đến công việc và áp lực mãi không giải quyết được, nghĩ đến Ánh… thấy sao đời nó khổ. Ăn thứ ẩm thực xa lạ, nghe thức ngôn ngữ xa lạ; trong lòng chỉ còn lại nỗi nhớ nhà, nhớ Ánh đến khắc khoải.

Trong “cơn điên” thì nói chia tay, tỉnh cơn say mới thấy hối hận và dại dột. Mình cố gọi điện cho Ánh rất nhiều lần nhưng em chẳng bắt máy. Liên lạc với những người bạn cũ, mình mới hay bố Ánh bị đột quỵ, sức khỏe giảm sút rất nhiều. Nửa năm qua, Ánh đã phải gồng gánh chèo chống cho gia đình. Nỗi ân hận bùng lên như thiêu đốt trái tim, mình hối hận nhưng cuộc đời làm gì có chữ “nếu”.

Gặp lại sau chia xa, kiên trì liệu có phải là lời giải?

11 tháng sau khi mình bay thì Ánh hoàn tất thủ tục xuất khẩu lao động Nhật Bản và nhận Visa. Dù đã được bạn báo trước là Ánh sẽ qua nhưng khi gặp em ở trường, mình vẫn bồi hồi và run rẩy. Ánh đã cắt đi mái tóc dài xinh đẹp, nhưng chỉ 1 bóng lưng là đủ để nhận ra người mình vẫn ngày đêm mong nhớ.

Lần đầu tiên sau 4 tháng chia tay, 2 đứa mới có dịp ngồi lại để thẳng thắn bày tỏ với nhau những chuyện đã qua. Ánh không tha thứ cho tôi – tôi hiểu và biết mình chẳng xứng đáng nhận được sự cảm thông. Nhưng 4 tháng không có Ánh đã dạy cho tôi bài học lớn lao và hơn hết, tôi hiểu được rằng tình cảm mình dành cho Ánh vẫn còn sâu đậm. Mất hơn 1 năm để tháo gỡ tất cả khúc mắc và để Ánh trở lại bên tôi, trong đêm lạnh giá ở thành phố Tokyo, kỷ niệm 1 năm Ánh đến Nhật, suýt chút nữa chúng tôi đã đi quá giới hạn. Nhưng Ánh khẽ gạt tay tôi ra và nói:

– Ấy đừng anh, em vẫn còn 3 năm mới hết hạn hợp đồng, lỡ mà….

Giờ ngẫm lại, thật may, chúng tôi đã kịp dừng, không để xảy ra những tình huống đáng tiếc.

“Tình cũ” năm nào bây giờ đang ở dưới nhà trông bé con hơn 1 tuổi – kết tinh tình yêu của tôi và Ánh. Trở về Việt Nam và kết hôn, cùng với số vốn tích lũy được từ những năm tháng vừa học vừa làm bên Nhật, 2 vợ chồng dư dả kinh tế trang trải cuộc sống, lo cho cả 2 bên gia đình nội ngoại.

Đừng bao giờ tin tưởng vào câu “cứ chờ đợi và tình yêu sẽ đến”. Tình yêu chỉ hóa thành trái ngọt khi ta biết nhẫn nại, bao dung, cố gắng và thấu hiểu. Bây giờ cánh cửa đi Nhật cho các bạn trẻ rộng lắm, cứ mạnh dạn xách balo lên và đi thôi. Cũng đừng quá đắn đo về tình yêu, vì thử thách càng lớn, nếu vượt qua được thì tình cảm sẽ càng bền chắc. Mạnh dạn lên, nhé!

 

 

 

xuatkhaulaodongnb.com - Website tư vấn xuất khẩu lao động Nhật Bản uy tín số 1 tại Việt Nam

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.